Tôi không chỉ dừng lại. Tôi chọn đổi vai. Không phải vai trò trong công việc hay gia đình, mà là vai trò trong chính cuộc sống của mình. Tôi không là người “phải xử lý mọi thứ” hôm nay. Tôi là người quan sát. Người lắng nghe. Người học lại cách sống.
Tôi không làm gì cả — nhưng tôi thấy rõ hơn mọi thứ.
Sáng: tôi ngồi ở một góc quen thuộc, nhưng nhìn bằng ánh mắt mới. Tôi không ghi chú, không lên kế hoạch. Tôi chỉ nhìn.
Trưa: tôi thử sống như một người khách trong chính đời mình — đi dạo, hỏi thăm, lắng nghe người khác mà không cần phản hồi.
Chiều: tôi viết một lá thư cho chính mình, nhưng từ góc nhìn của một người bạn. Không phán xét, chỉ thấu hiểu.
Tối: tôi chọn một điều mình sẽ làm khác đi — không để hoàn thành, mà để cảm nhận.
Tĩnh tâm không chỉ là dừng lại.
Đôi khi, đó là bước ra khỏi vai quen thuộc — để thấy lại cuộc sống bằng ánh mắt mới.
Và trong sự đổi vai ấy, tôi không mất đi điều gì — tôi tìm lại chính mình.